Viễn Phương

Niềm Ao Ước



Hoài tưởng nhớ những ngày xưa đó
Phố ảo buồn mưa gió mù khơi
Đường trần mấy ngõ chơi vơi
Hồn đơn rong ruổi giữa đêm đêm
 
Tim se thắc môi mềm nhạt đắng
Bước phong trần đơn vắng sầu thương
Dặm trường mờ mịt khói sương
Anh đi lạc bước qua vườn thơ em
 
Ôi!-đẹp quá, khắp vườn thơ nhỏ
Hoa bốn mùa tươi nở nồng hương
Dưới trời mây trắng tơ vương
Âm vang lộng gió lời thương ngọt ngào
 
Hồn ngây ngất sa vào cõi mộng
Giọt thơ tình rơi đọng tim anh
Cho lòng chợt thoáng mong manh
Ước mơ, mơ ước bóng hình xa xăm
 
Vườn thơ thắm xanh xanh màu mắt
Người thơ đâu hiu hắt đường mây
Lời tình như gió vờn bay
Ý thơ vương vấn tỉnh say kiếp người
 
Từ độ ấy nghe đời trăn trở
Mang nỗi sầu trên phố buồn tênh
Dạ hoài thương nhớ mông mênh
Thuyền nhân duyên mãi lênh đênh gọi tình
 
Hoàng hôn xuống lung linh vạt nắng
Đất trời buồn tĩnh lặng không gian
Con đường vũ trụ thênh thang
Gió mây phiêu lãng mộng vàng hắt hiu
 
Tình như đã muôn chiều lạnh vắng
Mãi âm thầm say đắm nàng thơ
Đường trần muôn nẻo hoang sơ
Tiếng sầu vang dội bên bờ yêu thương
 
Ai khéo vẽ trên tường mây trắng?
Mộng bóng hình đượm thắm trời mơ
Cho lòng ao ước vu vơ!...
Một lần ôm ấp hoa thơ thuở nào

 



Viễn Phương

Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 26 tháng 4 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "Niềm Ao Ước"